Thứ Năm, 9 tháng 4, 2009

MU - Phía sau những giấc mơ

Chưa có giấc mơ nào chính thức tan vỡ, nhưng khi Alex Ferguson cũng phải nói rằng: “bàn thua cuối cùng là không thể chấp nhận”, thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tờ The Sun viết rằng “M.U cần một phép màu để vào được bán kết”. Phía sau những giấc mơ là hiện thực, còn bao phủ trên viễn cảnh về một cú ăn năm huy hoàng vào lúc này đang thật sự là mờ mịt mây đen.
Hiện thực
Evans chuyền bóng như đặt vào chân Rodriguez ngay ở phút thứ tư, nhấn chìm các đồng đội vào sự hoảng sợ đồng thời xác lập ưu thế tuyệt đối về cả tinh thần lẫn thế trận cho Porto. Mariano Gonzalez hạ Van der Sar mà không hề bị bất cứ cầu thủ phòng ngự nào của M.U truy cản.
Cộng thêm hàng loạt cơ hội tương đối ngon ăn khác trôi qua mũi giày của những Lisandro, Meireless, Rodriguez, Cissokho… người ta có thể hình dung một cách tương đối chính xác về thực trạng hệ thống phòng ngự của M.U ở thời điểm hiện tại.
Và nếu nhớ lại
những bàn thua phải nhận từ Aston Villa mới chỉ ba ngày trước, cũng tại Nhà hát của những giấc mơ, hoàn toàn có cơ sở để nói rằng đó là một hiện thực đáng buồn.
Một chuỗi bốn bàn thua đều xuất hiện trong bối cảnh các vệ binh áo đỏ hầu như tê liệt và không có sự liên kết, phó mặc tất cả cho tài năng của Van der Sar. Không còn là một tai nạn nữa, đó là những sự trục trặc mang tính hệ thống.
Những cảm giác run rẩy và u ám ba ngày trước đã được che khuất bởi ánh hào quang quanh
người hùng Macheda, nhưng lần này thì anh không được trao cơ hội vào sân, và một điều kỳ diệu nào đó đã không tiếp tục xuất hiện.
Sự thèm khát bàn thắng mà Rooney thể hiện ở cả phút 16 lẫn phút 85 là không đủ. Pha chạm bóng lấp lánh ánh vàng của Tevez, cú dứt điểm đầu tiên ngay sau khi vào sân, cũng là không đủ.
Không đủ, khi M.U kiểm soát nhiều bóng gấp đôi, nhưng chuyền hỏng cũng nhiều gấp đôi, và thậm chí số lượng những pha dứt điểm còn thấp hơn Porto. Guồng máy tấn công của các vị chủ sân Old Trafford hiển nhiên là đã không hoạt động trơn tru như người ta vẫn kỳ vọng.
Paul Scholes, chỉ chơi 72 phút, vẫn là người chuyền bóng nhiều nhất (73 lần, 61 chính xác) bên cạnh Carrick (73, 66) gợi lên sự bế tắc của M.U, khi bóng liên tục bị trả về cho các tiền vệ trung tâm bởi không xác định được các hướng đột kích.
Hiện trạng của M.U trong thời điểm hiện tại đang là như thế, như Ferguson cay đắng thừa nhận trong phòng họp báo, là những bàn thua “không thể chấp nhận”, là việc “để mất bóng quá nhiều”, là sự “sợ hãi”, là việc “phải mất tới nửa giờ mới thật sự nhập cuộc”…
Và hơn cả, bôi xoá lên màu hồng của những giấc mơ, Sir Alex thẳng thắn chỉ trích các học trò rằng “ngoài một chút mệt mỏi, việc phải nhận bàn thua thứ hai cũng có cả nguyên nhân là sự mất tập trung”.
Bất lực
Không thể phủ nhận rằng một cơn bão chấn thương đang quét qua M.U, không thể phủ nhận rằng Alex Ferguson không thể tung ra sân một đội hình như ý, không thể phủ nhận rằng họ đang phải đối mặt với một lịch thi đấu quá dày đặc… nhưng những sự đen đủi đó cũng sẽ không bao giờ được xem là một lời biện hộ thích đáng.
Trong cuộc chơi khốc liệt của danh vọng, những kẻ chinh phục cần phải biết vượt qua tất cả, và phải tự trang bị cho mình đầy đủ để vượt qua tất cả, nhất là khi muốn lập nên những kỳ tích (ví dụ như một cú ăn 5 vĩ đại).
Vượt qua Porto ở sân nhà hoàn toàn không thể xem là một kỳ tích, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đó là điều Quỷ đỏ đáng lẽ phải làm được, cho dù thiếu Rio và Berbatov. Vấn đề là họ phải thật sự muốn, khao khát và nỗ lực để thực hiện điều đó, bất chấp tất cả để có chiến thắng, như hành trình vinh quang một năm về trước.
Đêm 7/4, ở Old Trafford không phải là một M.U như thế, chỉ còn là một M.U bất lực và rệu rã. Sự chắc chắn đến lì lợm đã từng là bệ phóng đưa họ lên đỉnh cao đã biến mất, như Ferguson than vãn (“Đáng lẽ với một bàn dẫn trước và chỉ còn 5 phút, chúng tôi phải khép lại trận đấu”).
Còn ở phía trên, sinh lực, sức bật, tinh thần chiến thắng của ĐKVĐ châu Âu chỉ còn hiện hữu ở Rooney, người duy nhất đủ sự tập trung để trừng phạt sai sót của Bruno Alves, tận dụng thành công một vận may từ trên trời rơi xuống.
M.U “không hề bất ngờ với Porto”, với cách mà “Những con rồng” nhập trận. “Đó là cách quen thuộc của họ, giống hệt như họ đã từng làm với Atletico Madrid”. Ferguson hẳn là đã chuẩn bị sẵn phương án cho những đòn giáng trả sấm sét sau khi mài mòn “nhuệ khí” của Porto, nhưng sự mỏng mảnh trong tâm lý các học trò khiến kế hoạch ấy của ông phá sản.
Bàn thua sớm và vị thế của kẻ phải đi rượt đuổi ép M.U bộc lộ tất cả các điểm yếu, song Ferguson không thể làm gì hơn. Evra, chuyền hỏng tới 22 lần trong cả trận, là “tử huyệt” mà đoàn quân của Jesualdo Ferreira khoét vào, nhưng anh vẫn chơi đến hết trận.
Không chỉ vì M.U không còn người, mà còn vì để duy trì sức ép hòng tìm kiếm bàn thắng thì vẫn phải cần tới tốc độ và khả năng tham gia tấn công của anh.
Lời nguyện cầu
M.U đã quá dễ dãi với trận đấu, với đối thủ và với cả chính mình khi không còn đầy đủ tham vọng, nhiệt tình và động lực. Họ nghĩ rằng không cần gắng sức thành công cũng có thể tự đến, và đã phải trả giá cho điều đó không chỉ một lần ở trận lượt đi này. Nhưng, xét cho cùng, chưa có cánh cửa nào chính thức sập lại. Một chiến thắng tại “hang rồng” Dragao là đủ để những giấc mơ hồi sinh.
Chỉ có điều, để biến những ước vọng đó thành hiện thực, đoàn quân của Alex Ferguson phải vượt qua được những tiền lệ. Tiền lệ chưa một đội bóng Anh quốc nào thắng được tại sân Dragao, và xa hơn là lời nguyền dành cho những nhà đương kim vô địch kể từ khi Champions League xuất hiện.
Tiền lệ nào cũng có thể bị phá vỡ, song để phá vỡ chúng, cần phải vượt qua chính mình trước đã. Bởi vậy, điều quan trọng nhất mà Sir Alex cần phải thực hiện vào lúc này là thắp lại được ngọn lửa khát khao trong nội tại mỗi nhân vật của Red Devils. M.U không còn đường lùi, và Porto - “đối thủ thật sự mạnh”, sẽ không sụp đổ chỉ vì những lời lẽ hăm doạ về một cuộc “rửa thù” của Carrick hay Fletcher.
(Theo Vietnamnet.vn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét